I I I..Thế rồi cuộc chiến tranh tàn khốc ấy cũng chấm dứt,cũng qua đi???...và tôi bắt đầu lam lũ, lăn lộn với cuộc sống mới, vất vả với những gì mà từ trước đến giờ chưa bao giờ tôi phải đối mặt, đương đầu! Cuối cùng tôi quyết định... ra đi.
Ánh trăng đêm đó nửa mờ nửa ảo, chúng tôi lặng lẽ rời bến khi mọi người còn đang (???) yên giấc ngủ. Khi đến điểm hẹn chúng tôi mới được biết rằng: chiếc ghe chuyên chở xăng dầu đã bị kẹt lại! Sau một thời gian chờ đợi chúng tôi quyết định ra đi vì trời đã gần sáng! Khi ghe rời bến đươc một quãng thì chiếc ghe tắt máy vì không còn xăng dầu nữa. Mọi người bắt đầu hoảng hốt lo sợ vì tượng Chúa càng lúc càng gần lại (Bãi Dâu) và ghe chúng tôi cứ mãi trôi dạt vào bờ. Lúc bấy gìơ có một người đàn ông, tôi đoán ông ta khoảng chừng 45 tuổi, sau khi dặn dò mọi người lo lắng dùm ông về đứa con nhỏ ông mang theo, ông liền phóng xuống biển tìm cách bơi vào bờ vì ông biết rằng số phận của ông sẽ gặp khó khăn nếu không may chúng tôi bị bắt giữ. Mãi sau này tôi mới biết được rằng ông là một cựu sĩ quan cao cấp trong quân đội VNCH và chính nhờ sự dũng cảm của ông mà đêm đó chúng tôi có được xăng dầu để tiếp tục cuộc hành trình và đã đến bến bờ bình yên.
Sau những ngày, giờ lênh đênh trên biểncả chúng tôi may mắnđược tàu cứu vớt. Những ngày đầu tiên ở trên tàu , tôi mới nhận thấy và hiểu được tình người bao la nhưthếnào. Tôi phải dùng những câu ca dao, từ ngữ nào để mà tả cho hết được những cảm xúc của tôi lúc bấy giờ? Tôi chợt nhớ có một câu ca dao mà tôi đã được học nằm lòng từ thuở nhỏ:
Bầu (người) ơi thương lấy (tôi) bí cùng,
Tuy rằng khác (tiếng)giống nhưng chung 1 (loài) giàn
Từ đó tôi mới nhận ra được một điều: tình yêu thương không phải ở nơi đâu cũng có nhưng cũng không hẳn là không có ở trên trái đất này.
Chúng tôi được đưa đến một hòn đảo tạm sống để chờ ngày đi định cư. Những ngày ở trên đảo tôi thường hay lang thang trên bãi biển một mình, tối đến tôi lần mò đến những quán cà phê để tìm lại trong khói thuốc, tiếng nhạc cái khung cảnh ngày nào khi tôi còn ở quê nhà.
Và rồi ngày ấy cũng đã đến, ngày mà tôi từ giã mọi người ,rời nơi tạm sống đến một thế giới mà tôi luôn muốn đến. Những gì đang chờ đợi tôi ở thế giới xa xôi ấy, tôi cũng chưa biết rõ chỉ biết có một điều rằng hôm ấy tôi đã để lại nơi đó những giọt nước mắt, những vòng tay ôm , những cái bắt tay thật chặt tưởng chừng như không muốn rời. Trong tiếng khóc đó tôi nghe có tiếng thì thầm cầu kinh của những người còn ở lại.